Thầy Minh Tuệ và các sư thực hành tập ngủ đứng
- Admin 2
- 6 thg 6
- 2 phút đọc
Đây có thể xem là một biểu hiện hạnh nguyện lớn, chế ngự tâm phóng dật, hôn trầm, và là cách thể hiện quyết tâm sống tỉnh thức trọn vẹn, mà rất ít người trong lịch sử dám bước vào.

Ngủ Đứng Trong Lịch Sử Tu Hành: Hạnh Khổ Hạnh Tỉnh Thức
Trong hành trình tu tập của Thầy Minh Tuệ và tăng đoàn, một giai đoạn mới đã được khởi mở: chuyển từ ngủ ngồi sang ngủ đứng, từ 11 giờ đêm đến 3 giờ sáng mỗi ngày. Việc ngủ đứng tưởng như phi thường này thật ra không mới — nó đã từng xuất hiện trong lịch sử tu hành của nhiều truyền thống tâm linh, như một biểu hiện cao độ của hạnh đầu đà và tâm tỉnh thức tuyệt đối.

Một hạnh khổ hạnh sâu sắc
Trong Phật giáo, hành giả tu theo hạnh Đầu Đà thường thực hành “thường tọa” – không nằm, chỉ ngồi hoặc đứng, để chế ngự sự dễ dãi của thân xác và tinh tấn trong tỉnh thức. Một số vị thiền sư trong lịch sử, như Thiền sư Hư Vân ở Trung Hoa, đã từng ngồi thiền hoặc đứng suốt đêm, không để thân thể hưởng sự thụ động của giấc ngủ, mà giữ tâm trong sáng, quán vô thường.
Ở Ấn Độ và Nepal, nhiều đạo sĩ (sadhu) trong truyền thống khổ hạnh Hindu cũng đã từng ngủ đứng suốt nhiều năm, tay treo lên trời, thân tựa nhẹ vào khung gỗ, với lời nguyện không bao giờ nằm xuống cho đến khi tâm được giải thoát.

Trong các dòng thiền Nhật Bản như Rinzai, các thiền tăng và võ sĩ đạo từng thực hành đứng thiền xuyên đêm, đôi khi ngủ đứng tạm trong trạng thái “mộng tỉnh”, như một phần huấn luyện tinh thần vô úy.
Vì sao ngủ đứng?
Ngủ đứng không chỉ là biểu hiện của ý chí vượt thoát thân xác, mà còn là lời nhắc không ngơi nghỉ về vô thường. Khi đứng giữa đêm tối, thân thể buông lỏng nhưng không đổ ngã, tâm vẫn giữ tỉnh giác, đó là hình ảnh mạnh mẽ của một hành giả không còn nương tựa vào sự an ổn của thân mà tìm sự an trú nơi tâm sáng.
Trong trạng thái đó, giấc ngủ trở nên nhẹ như mây, thời gian như ngưng đọng, và từng khoảnh khắc đều là thiền định.

Tâm nguyện thầm lặng
Việc Thầy Minh Tuệ và các huynh đệ trong tăng đoàn lựa chọn ngủ đứng không phải để thể hiện sự khác biệt, mà là lời thầm lặng nối tiếp truyền thống tu hành nghiêm mật, quay về con đường tỉnh thức giữa thời hiện đại đầy tiện nghi và phóng dật.
Đây không chỉ là một hạnh khổ hạnh, mà còn là một biểu tượng sống động cho tâm nguyện hành trì không ngơi nghỉ, vì sự an lạc của muôn loài.

Trân trọng,
Admin Team
MINH TUE PATH
Cộng Đồng Đầu Đà Hướng Đến Trí Tuệ và An Lạc
(Những ai có ý kiến đóng góp vui lòng điền thông tin dưới chân trang nhé.)
Comments